GIỚI THIỆU VỀ BẢN YÊN

Bạn thân mến

Hành trình của Bản Yên được bắt đầu từ cuối năm 2019, với ý tưởng xây dựng một ngôi làng nhỏ dành cho gia đình mình và những ai muốn sống gần gũi thiên nhiên, nuôi dưỡng tâm hồn, sống chậm lại và yên vui với thực tại.

Bản Yên mang ý nghĩa là đi tìm bản thể bình yên từ trong chính mình. Bản Yên cũng có nghĩa là “biển an”. Bình an, sâu lắng, hạnh phúc và hướng thiện là những giá trị mà chúng mình luôn tâm niệm hướng đến.

Bản nhỏ 8000m2, ở thị trấn cổ D’ran, vùng ngoại ô Đà Lạt, giáp với Cầu Đất. Nhà nằm trong một thung lũng hồng, rất xinh, nhiều cây xanh, hoa, có rau trái hữu cơ, có suối, đồi, hồ bơi thủy sinh, có cả chó mèo.

Chúng mình đang cùng nhau thực tập một lối sống lành, nhiều giá trị tinh thần, hồn nhiên như cây cỏ thông qua lao động, xúc chạm thiên nhiên, các hoạt động yoga, thiền và sẻ chia hằng ngày. Bản là không gian không khói thuốc, bia rượu và karaoke.

Bạn ơi

Bản Yên không phải homestay hay khu nghỉ dưỡng có phục vụ chuyên nghiệp. Chúng mình chia sẻ cùng bạn không gian tươi đẹp với không khí trong lành, nguồn nước, thực phẩm sạch và hệ sinh thái tuyệt vời nơi đây.

Đường đến Bản rất thuận tiện, ô tô cá nhân, xe giường nằm từ TP Hồ Chí Minh trung chuyển vào tận nơi hoặc đi máy bay taxi đón đến Bản (cách sân bay Liên Khương 30km).

------

Bản Yên - An bên núi, yên bên mình

Bản Yên Retreat: Thị trấn cổ Dran, Đơn Dương, Lâm Đồng.

0903832589

GIỚI THIỆU VỀ ĐIỀU PHỐI HOẠT ĐỘNG VŨ HOÀNG

Tôi, Việt Nam, Miến Điện, Thái Lan và những ngã rẽ cuộc đời

Tôi sinh ra và lớn lên ở một thị trấn biển, có một hải cảng nho nhỏ và bờ biển trải dài. Tôi thích gọi nó với cách gọi là seatown hơn. Bởi cách gọi này làm tôi liên tưởng đến nắng vàng, đến trời xanh, bãi cát trắng, đến những đàn chim hải âu, đến những chú mèo, chú chó đi dạo ngoài bến cảng. Thị trấn ấy có cả sự huyên náo và yên bình.

Từ nhỏ tôi đã ý thức được những điều khác lạ nơi mình. Lúc còn chưa biết chữ tôi đã biết hỏi mình là ai, mình đến thế giới, đến trái đất này để làm gì? Đây là những người thân mình ư? Tôi cũng lớn lên như tuổi thơ của các bạn khác với những trò chơi dân gian, các hình thẻ rồi đến game điện tử. Tôi cũng cảm thấy vui, nhưng sâu bên trong thì biết rằng mình không thuộc về những điều này.

Như các bạn đồng trang lứa, tôi cắp sách đến trường đại học rồi sau đó xin được một công việc ở Sài Gòn. Tôi làm ở đó được hơn một năm rồi nghỉ việc vì cảm thấy không thật sự phù hợp với môi trường ấy, bản thân không được hạnh phúc khi mà mỗi sáng thức dậy đều phải vội vã bơi qua dòng xe cộ để đến công sở, tiếp xúc với công việc và con người đầy căng thẳng với những tầng tầng lớp lớp mặt nạ. Và buổi tối trở về nhà trong một trạng thái mệt mỏi, chán chường.

Sau khi nghỉ việc tôi trở về seatown, nơi có ba mẹ ở đó. Ba có một cơ sở nha khoa lâu năm và có tiếng, tôi phụ ông làm việc. Đó là những ngày an toàn và yên ả với một nguồn tài chính đảm bảo và tương lai ổn định. Có lẽ đó là cuộc sống mơ ước của nhiều người. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì còn thiếu bên trong mình. Thấy những người xung quanh có cuộc sống lặp đi lặp lại mỗi ngày, tôi tự hỏi: liệu họ có hạnh phúc không? Làm sao họ có thể sống được như vậy nhỉ? Tôi biết rằng mình cần phải trả lời cho được câu hỏi này. Tôi sợ rằng không tìm cho ra câu trả lời, khi về già tôi sẽ hối hận và sẽ chất vấn bản thân “tại sao lúc còn trẻ, còn khoẻ mày không dũng cảm bước ra, không dám đi tìm điều mày muốn?”. Tôi nhìn thấy được tương lai của mình, một cuộc sống yên ả sau khi đã trải qua bao sóng gió, yên ả không phải trời yên biển lặng mà vì trong lòng đã yên. Tuổi già của tôi sẽ là tuổi già bình yên với cuộc sống, với cỏ cây, là một người đủ hiểu biết để có thể kể cho lớp trẻ những điều đã trải qua. Lúc ấy là khoảng năm 2014.

Kế hoạch của tôi là đạp xe sang xứ Ấn Độ. Với niềm tin rằng những gì mình học trên đường sẽ trả lời được câu hỏi của bản thân, sẽ là bản lĩnh để mình đối diện với những bão tố của cuộc đời. Trước tiên, sẽ dạo một vòng ở Việt Nam trước, dùng cách ngủ lều, ngủ nhờ, tự nấu ăn, xin ăn hoặc làm một việc gì đó để đổi lấy tiền hoặc thức ăn.

Đấy là ngã rẽ lớn của cuộc đời tôi. Trong lúc còn đang đạp xe lòng vòng ở Việt Nam, nghe được tin thầy Minh Niệm sắp đưa học trò sang Myanmar để tu học ở rừng thiền (lúc ấy, tôi còn chẳng biết rừng thiền là gì, chỉ biết Myanmar là đất nước xinh đẹp thông qua lời kể của các bạn Phượt). Trước đây, đã được gặp Thầy ở Bản Hoa Anh Đào, người ấy cho tôi một niềm tin rằng đây là một vị thầy giỏi, một minh sư. Nên tôi liền gọi cho Thầy, rồi được đồng ý đi chung với mọi người. Mãi về sau các bạn mới kể rằng tôi là trường hợp đặc biệt.

Trong thời gian ở Myanmar, xuống tóc, đắp y, phần lớn thời gian dành để “làm việc” với chính mình, lúc thì được sống trong rừng, lúc thì trên núi cao, khi khất thực giữa chợ. Có khi các bạn về hết, chỉ mình tôi ở lại. Phải đối diện với những điều sâu thẳm bên trong, tửng mảng tối, từng góc khuất trong tâm hồn được hiện rõ. Nỗi sợ hãi, cô đơn, tuyệt vọng không còn nơi che dấu, tâm hồn tôi vụn vỡ. Tôi ở Myanmar khoảng vài năm trong sự dạy dỗ của thầy, sau đó đi nhờ xe qua Lào, Thái rồi về lại Việt Nam. Về nhà sau vài năm xa cách, tôi trở thành con người khác. Trong lúc tạm ở nhà, tôi phụ ba làm công việc nha khoa. Ba bắt đầu có tuổi, rất cần tôi nếu muốn tiếp tục duy trì phòng khám. Tôi biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu tôi tiếp tục đi phòng khám sẽ phải đóng cửa. Một lần nữa tôi phải đứng trước ngã rẽ của sự an toàn và cơ hội hiểu mình, tìm ra mình: Tương lai đi về đâu? Mình sẽ sống bằng gì? Nếu mình ở nhà thì công sức mấy năm qua lại bỏ phí, rồi thì hai, ba mươi năm nữa mình sẽ hối hận vì đã sợ hãi mà dừng lại.

Và tôi sang Thái Lan, đi Làng Mai… để thu gom lại những mảnh vỡ của tâm hồn, để gói ghém lại mọi thứ và bước tiếp. Với quyết tâm cao hơn, tôi sẵn sàng dành 5 năm, 10 năm hoặc thậm chí cả đời mình để làm công việc này, để hiểu rõ bản thân mình. Tôi như người kiệt sức gắng lết qua những tháng ngày giông bão. Bầu trời u ám ấy tưởng như kéo dài đến vô tận.

Nhờ có niềm tin mãnh liệt cùng với phương pháp thực hành được trao truyền từ những vị thầy lớn đã giúp tôi dần thấy được những tia sáng le lói mỗi khi bão trong lòng vơi bớt. Càng ngày tôi càng hiểu mình, hiểu những nút thắt tâm lý, hiểu những suy nghĩ xoắn não của mình, của người hơn. Đó là lúc tôi dần đứng vững trước những cơn bão bên trong và bình yên đi ra khỏi những lốc xoáy và những cơn nhiệt não của cảm xúc

Tôi về lại Việt Nam, tiếp tục trên hành trình học hỏi trong những năm sau đó và giờ ở đây, Bản Yên là một mái nhà để tôi thực hành những gì mình đã học từ các minh sư. Vẫn là người học hỏi để hiểu mình hơn đồng thời cũng học cách cùng đồng hành, hỗ trợ người khác và trao đi những giá trị tốt đẹp mà mình học được.

Câu chuyện của tôi vẫn còn tiếp tục…

(Bức ảnh tôi rất thích, được chụp khi tôi ở Myanma, trên một quả núi cao hơn Bản Yên, gió lộng và chỉ còn ta với ta)

————-

Chuyện của Vũ Hoàng, người điều phối các hoạt động sống lành ở Bản.